Liên lớp Quốc Học Khóa 1967-1974


Join the forum, it's quick and easy

Liên lớp Quốc Học Khóa 1967-1974
Liên lớp Quốc Học Khóa 1967-1974
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search

Latest topics
» TƯỞNG NHỚ TẠ VĂN HÙNG - BY VÕ VĂN TRINH
MỘT THỜI ĐỂ YÊU I_icon_minitimeTue Jan 29, 2019 8:31 am by Admin

» GẶP MẶT THÂN MẬT QUÝ THẦY CÔ NGÀY 23 / 10 / 2018
MỘT THỜI ĐỂ YÊU I_icon_minitimeFri Oct 26, 2018 9:58 am by Admin

» CHÚC MỪNG ĐÁM CƯỚI CON TRAI ÚT CỦA LÊ BÌNH
MỘT THỜI ĐỂ YÊU I_icon_minitimeMon Jun 18, 2018 7:15 am by Admin

» BẢN TIN KẾT NỐI
MỘT THỜI ĐỂ YÊU I_icon_minitimeSun May 13, 2018 5:55 am by Admin

» CHÚC MỪNG ĐÁM CƯỚI CON GÁI LÊ BÁ TUẤN
MỘT THỜI ĐỂ YÊU I_icon_minitimeThu May 10, 2018 6:05 am by Admin

» CÔNG TRÌNH CỦA NHỮNG TẤM LÒNG QUỐC HỌC CHÂN CHÍNH
MỘT THỜI ĐỂ YÊU I_icon_minitimeThu Apr 26, 2018 6:36 pm by Admin

» NHẬT KÝ THƠ : MỘT CHUYẾN XUÔI NAM VÀ NGƯỢC BẮC
MỘT THỜI ĐỂ YÊU I_icon_minitimeSun Apr 15, 2018 5:32 am by Admin

» THƯƠNG TIẾC BẠN TẠ VĂN HÙNG - CHÍN 2 - 12 B2
MỘT THỜI ĐỂ YÊU I_icon_minitimeMon Mar 05, 2018 5:47 am by Admin

» GẶP MẶT CHÀO 2018
MỘT THỜI ĐỂ YÊU I_icon_minitimeThu Mar 01, 2018 3:20 pm by Admin

Latest topics
» TƯỞNG NHỚ TẠ VĂN HÙNG - BY VÕ VĂN TRINH
MỘT THỜI ĐỂ YÊU I_icon_minitimeTue Jan 29, 2019 8:31 am by Admin

» GẶP MẶT THÂN MẬT QUÝ THẦY CÔ NGÀY 23 / 10 / 2018
MỘT THỜI ĐỂ YÊU I_icon_minitimeFri Oct 26, 2018 9:58 am by Admin

» CHÚC MỪNG ĐÁM CƯỚI CON TRAI ÚT CỦA LÊ BÌNH
MỘT THỜI ĐỂ YÊU I_icon_minitimeMon Jun 18, 2018 7:15 am by Admin

» BẢN TIN KẾT NỐI
MỘT THỜI ĐỂ YÊU I_icon_minitimeSun May 13, 2018 5:55 am by Admin

» CHÚC MỪNG ĐÁM CƯỚI CON GÁI LÊ BÁ TUẤN
MỘT THỜI ĐỂ YÊU I_icon_minitimeThu May 10, 2018 6:05 am by Admin

» CÔNG TRÌNH CỦA NHỮNG TẤM LÒNG QUỐC HỌC CHÂN CHÍNH
MỘT THỜI ĐỂ YÊU I_icon_minitimeThu Apr 26, 2018 6:36 pm by Admin

» NHẬT KÝ THƠ : MỘT CHUYẾN XUÔI NAM VÀ NGƯỢC BẮC
MỘT THỜI ĐỂ YÊU I_icon_minitimeSun Apr 15, 2018 5:32 am by Admin

» THƯƠNG TIẾC BẠN TẠ VĂN HÙNG - CHÍN 2 - 12 B2
MỘT THỜI ĐỂ YÊU I_icon_minitimeMon Mar 05, 2018 5:47 am by Admin

» GẶP MẶT CHÀO 2018
MỘT THỜI ĐỂ YÊU I_icon_minitimeThu Mar 01, 2018 3:20 pm by Admin

March 2024
MonTueWedThuFriSatSun
    123
45678910
11121314151617
18192021222324
25262728293031

Calendar Calendar

March 2024
MonTueWedThuFriSatSun
    123
45678910
11121314151617
18192021222324
25262728293031

Calendar Calendar

Affiliates
free forum

Affiliates
free forum


MỘT THỜI ĐỂ YÊU

3 posters

Trang 1 trong tổng số 2 trang 1, 2  Next

Go down

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Empty MỘT THỜI ĐỂ YÊU

Bài gửi  huynhcongtoan Sat Jul 19, 2014 6:05 pm

Thân tặng MH
Quê tôi ở thành phố Huế, với Kinh thành cổ kính, chùa Thiên Mụ uy nghiêm, giòng Hương Giang thơ mộng, hiền hòa. Soi bóng xuống giòng sông là cầu Mới và cầu Tràng Tiền, những cây cầu để lại trong tôi nhiều kỷ niệm.
Thời phổ thông tôi học trường Quốc Học, ngôi trường lớn của thành phố, dành cho nam sinh. Bên cạnh trường Quốc Học, cách con đường Nguyễn Trường Tộ nên thơ, là trường nữ Đồng Khánh, nơi cất giữ mối tình đầu của tôi.
Năm lớp Sáu (hồi ấy gọi là Đệ thất) tôi học hành chẳng ra gì, chơi là chính, cuối năm được xếp vào hạng “thường thường bậc trung”. Hè năm lên lớp Bảy, thấy tình hình nguy ngập quá, má tôi cho đi học hè ở trường tư thục Hưng Đạo. Nộp tiền, học một buổi rồi nghỉ luôn, chẳng buồn đến dự buổi chia tay.
Năm lớp Bảy cũng chẳng có gì đặc biệt, thỉnh thoảng hứng chí lên tôi cũng cố gắng được một chút rồi đâu lại vào đó. Có lẽ các thầy cô dạy tôi năm ấy không ai nhớ nỗi em học sinh trắng như cục bột, hiền lành nhưng lười học, chẳng có gì đáng nói.
Mọi việc thay đổi hẳn vào hè năm lên lớp Tám, đó là mùa hè êm đềm và đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi. Hè năm ấy tôi cũng học hè ở trường Hưng Đạo và … tôi gặp em  (xin cho tôi được gọi như thế, mặc dù em…cùng tuổi và học… cùng lớp với tôi, vì tiếng “em” gọi lên bây giờ gợi cho tôi những xúc cảm ngọt ngào).
Đó là cô bé có mái tóc dài, chiếc áo dài trắng, dáng người thon thả, đôi mắt sáng và cặp kính cận mà cho đến bây giờ tôi vẫn còn hình dung được. Em học rất giỏi, giỏi cho đến mức tôi cảm thấy ngượng mỗi khi nhìn hay nghĩ đến khuôn mặt thiên thần ấy.
Từ những ngày đầu gặp em vào mùa hè năm ấy, tôi như một con người khác. Tôi học hè siêng năng không thua học sinh giỏi bây giờ học thi đại học. Hai đứa tôi thường chia đôi bảng đen để giải bài tập mỗi khi đến lớp.
Năm lớp Tám tôi học giỏi hẳn, rất nhiều bạn trong lớp ngạc nhiên. Tôi lo học và xem chừng bên Đồng Khánh em đứng thứ mấy để rồi cố gắng đứng thứ hạng cao hơn.
Bận học nhưng ngày nào tôi cũng tìm cách để nhìn thấy em một lần. Hồi ấy học sinh Quốc Học về trước học sinh  Đồng Khánh năm phút. Chuông reo là tôi vội chạy ra lấy xe, hối hả đạp qua cầu Mới và về lại cầu Tràng Tiền. Thông thường tôi gặp em ở đoạn giữa cầu, chỗ nhịp cầu tạm (cầu Tràng Tiền lúc ấy bị gãy, nhịp giữa cầu làm tạm bằng gỗ). Hai đứa chào nhau bằng một nụ cười và tôi thấy lòng… bay bổng.
Mỗi chiều nghỉ học tôi thường đạp xe ngang qua nhà em, ngôi nhà nằm bên dòng sông Đông Ba xinh đẹp. Để làm gì tôi cũng không rõ vì rất ít khi được nhìn thấy em.
Cứ như thế suốt nhiều năm sau, cho đến khi hai đứa cùng vào đại học tôi vẫn không nói với em một lời nào (sao hồi ấy tôi dại thế nhỉ?).
Những năm học Y khoa Huế, kể chuyện cho bạn cùng lớp (và cùng lớp với em ngày xưa), mấy bạn gái trong lớp tôi gọi đó là “mối tình mòn nhiều lốp xe đạp”.
Rồi em đi lấy chồng khi tốt nghiệp Đại học sư phạm Huế, còn tôi vẫn miệt mài ở bệnh viện, hai đứa tôi còn gặp lại nhau  một lần, đó là lần em về Huế sinh cháu đầu lòng.
Hơn ba mươi năm trôi qua kể từ những ngày ấy, bây giờ em là cô giáo ở một thành phố lớn. Còn tôi: một bác sỹ nhiều năm liền gắn bó với vùng đất đỏ cao nguyên. Hơn ba mươi năm nhưng tôi thấy  như chỉ mới hôm qua. Nhiều khi tôi nghĩ nếu không gặp em ngày ấy thì có lẽ cuộc đời tôi đã rẽ sang một lối khác.
Hôm nay ngồi viết những dòng này như một lời cảm ơn, một chút tình còn đọng lại, và… xin cho tôi được gọi tên em, hai tiếng…MH.
                                                                          Huỳnh Công Toàn

huynhcongtoan

Tổng số bài gửi : 43
Join date : 09/07/2014
Age : 67

Về Đầu Trang Go down

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Empty DU LICH BỤI

Bài gửi  huynhcongtoan Tue Jul 22, 2014 2:23 pm

It's not a life that doesn't move!
(Sống mà không dịch chuyển thì không phải là sống...)


DU LỊCH BỤI
Huỳnh Công Toàn
Ở đây chúng ta không bàn đến du lịch nghỉ dưỡng, vào các "rề-sọt", ăn hải sản, thịt thú rừng (cái này là tiếp tay cho phá hoại môi trường đấy nhé). Bài viết này cũng không đề cập đến chuyện du lịch ăn chơi em út (cái này lại càng bậy). …
Có nhiều cách du lịch, chúng ta chỉ du lịch để trải nghiệm, để hiểu biết, như cha ông ta thường nói
Đi cho biết đó biết đây
Ở nhà với mẹ biết ngày nào khôn.
Lâu nay tôi cứ nghĩ đi du lịch chắc tốn kém lắm, nhất là du lịch ở một nơi nổi tiếng như Tp Đà Lạt. Nhưng không! có đi rồi mới biết, với một cái ba lô, chiếc máy ảnh, nếu khéo léo, sống đơn giản một chút bạn có thể tổ chức cho mình một tua du lịch 2 người, ba đêm ba ngày với giá khoảng 3.000.000 đồng (1.500.000 đồng/người)
Chuyến Du lịch Đà Lạt này bạn sẽ đi dọc dài một phần của Tây nguyên, bạn sẽ trải nghiệm Tây Nguyên qua ô cửa kính của chiếc xe ford transit 16 chỗ ngồi, bạn sẽ tận hưởng khí hậu mát mẻ của Đà Lạt, nhất là trong những này oi bức này, bạn sẽ được ngắm chiều về trên hồ Xuân Hương, ngắm tháp chuông nhà thờ con gà, ngắm các ngôi biệt thự lộng lẫy, những con dốc chạy dài chạy giữa hai hàng cổ thụ, chiếc xe ngựa 4 bánh sang trọng như trong truyện cổ tích. Trong tay bạn có chiếc máy ảnh, đừng quên chụp ảnh bạn nhé. Tây “nó” thích chụp ảnh phong cảnh, con người nơi đến. Ta thì thích chụp ảnh ta, đến đâu cũng lo nhờ người chụp ảnh cho mình, như thế nó phí đi, không có thì giờ để thưởng thức, tìm hiểu nơi đến nữa. Chuyến đi này chỉ chụp ảnh thiên nhiên và con người bản địa thôi. Nếu muốn chụp ảnh mình, xin mời vào các studio dọc đường Hùng Vương, Trần Phú hay nhiều nơi khác nữa ở Pleiku.
Chỉ với 200.000 đồng (bao luôn cả một gói xôi cúc ăn sáng), theo chuyến xe Pleiku- Đà Lạt, đón tại nhà, khởi hành từ Pleiku lúc 4 giờ 30 hoặc 5 giờ sáng, bạn có quyền ung dung ngồi xe rong ruổi theo Quốc Lộ 14 rồi 27 và đến Đà Lạt khoảng lúc 3 giờ chiều.
Qua ô cửa kính bạn sẽ thấy Tây Nguyên thật đẹp, đẹp tuyệt vời
Nhà văn LTTT đã mô tả đoạn đường này “Dọc đường quốc lộ 14, những bông cúc dại màu trắng nhỏ li ti và những bông hoa tim tím không tên cũng nhỏ li ti nở san sát nhau trên lề đường được ôm ấp trên nền lá xanh biêng biếc còn ướp những giọt sương đêm lấp lánh. Những vườn cao su, cà phê thấp thoáng nương đồi sương mù khi tỏ khi mờ, những cây cổ thụ tôi không biết tên tỏa tán lá ngút ngàn lung linh rực rỡ nắng. Thỉnh thoảng tôi bắt gặp một vài bông hoa Dã quỳ vàng (hay Cúc quỳ) nở sớm, bởi hoa nầy chỉ nở rộ vào mùa đông đang đến gần. Tôi thầm tiếc chuyến đi đã không đúng vào dịp hoa Dã quỳ vàng nở rộ, loài hoa có vẻ đẹp hoang dại rất riêng và có sức sống mãnh liệt,… luôn ngước mặt hướng lên bầu trời trong xanh như những ngọn lửa thắp sáng tình yêu cháy bỏng của núi rừng Tây Nguyên, làm say đắm bao người và gây bao cảm xúc cho nhà văn, nhà thơ với những câu chuyện tình cảm động.
Chỉ là hoa dại mọc ven đường
Em vẫn ngẩng cao đầu kiêu hãnh
Mang nắng ấm cho đông giá lạnh
Một màu vàng khắc khoải buổi tàn thu
Ngọn lửa vàng xua hết những âm u
Anh biết không Dã quỳ là em đấy
Em đem cả trái tim mình đốt cháy
Dám hiên ngang thách thức cả đất trời
Dù ngả nghiêng trong gió lạnh chơi vơi
Em vẫn cứ khoác áo vàng rực rỡ
Anh xa quê mang trong lòng nổi nhớ
Đông đã về thương lắm Dã quỳ ơi.
(Chưa rõ tác giả)
Chợt nghe vang vang lời bài hát “Hoa vàng mấy độ” của Trịnh Công Sơn:
Em đến bên đời, hoa vàng rực rỡ
Nào dễ chóng phai, trong lòng nổi nhớ
Ngày tháng trôi qua, cơn đau mịt mù
Em đến nơi nầy, bao điều chưa nói
Lặng lẽ chia xa, sao lòng quá vội
Một cõi bao la, ta về ngậm ngùi,…”
Trích Tây Nguyên nồng nàn của LTTT
Đoạn đường đi theo QL 14, bạn sẽ có cơ hội chiêm ngưỡng thị xã Chư Sê, những vườn tiêu, cà phê rộng lớn, qua huyện Chư Pứh (một số người trên xe cứ gọi sai là Chư Pah) với xã Nhơn Hòa thân quen, chúng ta đến xã cuối của Gia Lai: Ia-le, một trong những vùng kinh tế mới của người Huế. Xe chúng ta qua cầu 110 (có lẽ cách Buôn Ma Thuột 110 km nên gọi thế).
Tỉnh ĐăkLăk tiếp đón chúng ta đầu tiên với huyện Eo-H’Leo, một huyện nghèo của tỉnh ĐăkLăk ngày xưa. Giờ thì qua khung cửa sổ của chiếc Ford Transit 16 chỗ ngồi bạn sẽ thấy huyện Eo-H’Leo khá giả, nhà mới xây, nhà tầng mọc lên san sát.
Xe đi tiếp về phương Nam, dọc đường, những ngôi nhà nhiều tầng khang trang đẹp mắt, những vườn hồ tiêu xum xuê tươi tốt, những cánh rừng cao su bạt ngàn xen lẫn với những ngôi nhà mới xây còn tươi màu ngói mới. Kiểu kiến trúc nhà ở Đăk Lăk cũng giống như Gia Lai nhưng mái nhà thường màu đỏ và đổ ra hai bên, thay vì trước sau (hay hơn chứ! vì nước sẽ thoát nhanh hơn).
Buôn Hồ là một thị xã khá lớn ở dọc quốc lộ 14. Với dãy phố buôn bán sầm uất, con đường lớn, hai làn xe phân cách nhau bởi những bồn hoa chạy dài tươi tốt, xe đủ kiểu xuôi ngược suốt ngày đêm.
Xe lại tiếp tục lăn bánh hướng về thành phố Buôn Ma Thuột cách Buôn Hồ chừng 40Km. Con đường như mở rộng ra khi xe vào thành phố. Những rừng cây cà phê, cao su bạt ngàn. Những hàng hoa dại chạy lùi về sau vun vút. Bầu trời trong xanh, những đám mây lười biếng, bềnh bồng trôi chậm trong nắng hanh vàng. Trời bắt đầu nóng, lúc này cũng sắp đến 10 giờ sáng rồi.
Tp Buôn Ma Thuột đón chúng ta bằng một cái … bệnh viện tư nhân có thể nói là lớn nhất vùng Tây Nguyên: Bệnh Viện Thiện Hạnh. Khu nhà 10 tầng mới xây ở phía sau, cổng chính xe cộ ra vào tấp nập, chừng ấy cũng đủ để thấy đời sống ở đây quả là sung túc.
Xe không vào trung tâm Tp Buôn Ma Thuột, chúng ta phải từ giả Quốc lộ 14 nổi tiếng để đi vào một quốc lộ khác ít người biết hơn: Quốc Lộ 27.
Quốc lộ 27, đoạn từ Buôn Ma Thuột - Liên Khương dài khoảng 170 km. Đoạn đường này nhỏ. Vắng vẻ hoang sơ và.. tuyệt đẹp. Đi qua Huyện Lăk, chúng ta có thể chiêm ngưỡng hồ Lăk, nơi cựu hoàng Bảo Đại xây biệt thự nghỉ mát ngày xưa. Lúc này đã quá 11 giờ trưa, xe dừng và chúng ta có thể thong thả ăn cơm trưa ở quán bên đường, quán có tên như một nàng công chúa: Quỳnh Hương. Nếu mệt bạn có thể ngồi ở chiếc ghế đá, dưới tán cây rộng bên ngoài quán, nhâm nhi ổ bành mỳ hoặc gói xôi mang theo, kèm chai nước khoáng, nhìn ra đường lộ, những dãy núi xa xa bên kia hồ nước, cảnh vật hoang sơ mà đẹp lạ lùng.
Xe cách Đà lạt gần 30 km chúng ta đi qua trung tâm huyện Lâm Hà, đây là vùng kinh tế mới của người Hà Nội những năm 87-88. Lâm Hà ngày nay sầm uất không thua kém một thị xã miền xuôi. Đây là một điểm sáng trên Quốc Lộ 27 còn hoang vắng.
Xe vào thành phố, nhà cửa nhấp nhô, Đà lạt được xây dựng trên những ngọn đồi bao quang một hồ nước xanh trong: hồ Xuân Hương. Xe dừng trên đường Đinh Tiên Hoàng, bên hồ nước. Lúc này khoảng 3 giờ chiều, bầu trời trong xanh, lãng đãng những đám mây bênh bồng phiêu dạt, một làn gió mát thoảng qua, nhẹ nhàn và thanh thản.
Khách sạn ở Đà lạt có nhiều loại, bạn muốn trả vài trăm “đô” hay muốn trả vài triệu đồng cho một đêm đều có. Nhưng… đó là lối du lịch của các “đại gia”. Chúng ta là dân du lịch bụi mà! Vì vậy chỉ chọn khách sạn 'hạng phổ thông" phòng cho 2 người, đầy đủ điện nước, tắm nóng lạnh…giá chỉ khoản 200.000 - 250.000 đồng/đêm, đó là giá khách sạn vào các ngày thường, kể cả Thứ Bảy và Chủ Nhật. Nếu đi du lịch vào các ngày nghỉ lễ thì …bạn có thể tiết kiệm được khoảng tiền này với điều kiện là mang theo một cái túi ngủ. Đừng xấu hổ, nhiều người – kể cả kẻ lắm bạc nhiều tiền- cũng như bạn thôi, vì nếu không đặt phòng trước thì… xin mời ra ngủ ở bờ hồ Xuân Hương.
Nhận phòng, tắm rửa xong, nghỉ ngơi một chút, và dạo bộ một vòng quanh thành phố. Thành phố Đà Lạt tuyệt đẹp, dốc đồi nhấp nhô, nhà cửa san sát, ngoại trừ một số ít đường phố lớn, còn lại là những đường phố nhỏ sạch sẽ và đầy hoa. Nhiều con phố nối tắt với nhau bằng những bậc thang thuận tiện cho người đi bộ.
Những ngày ở Đà Lạt bạn nên đi bộ, vừa tiết kiệm tiền, vừa có lợi cho sức khỏe lại vừa được hòa mình trong thiên nhiên phố núi.
Hàng ăn ở Đà lạt đa dạng, có nét tương đồng với món ăn xứ Huế. Đúng vậy! vì một nửa Đà lạt là người Huế. Chúng ta chọn các món ăn bình dân thôi: bánh xèo trước cổng chợ trông thật hấp dẫn, bún bò Huế 30 ngàn đồng một tô ăn hoài không hết, cơn đĩa cũng khoảng 40 ngàn là đủ nạp năng lượng để cuốc bộ qua bên kia cầu ông Đạo – bắt ngang hồ Xuân Hương - ngắm các biệt thự lộng lẫy xa hoa để rồi mong một ngày…trở lại đây và làm chủ một trong các biệt thự này.
Trời tối rồi, mình mới ở Đà Lạt nửa buổi chiều, tối nay chúng ta sẽ tự chiêu đãi một bữa ăn tuyệt vời tại nhà hàng nổi tiếng của thành phố sương mù này.
Nhiều nghiên cứu y khoa thế giới kết luận rằng: ăn chay có lợi cho sức khỏe, ăn chay sẽ không cao huyết áp, không mắc bệnh tim mạch, ăn chay sẽ không tăng mở máu, không vữa xơ động mạch… ăn chay còn là biện pháp bảo vệ môi trường, giảm thải khí CO2 gây hiệu ứng nhà kính, ăn chay làm tâm mình thiện hơn…v v và…v v. Vậy thì chúng ta sẽ đi ăn ở nhà hàng… chay.
Có nhiều quán, nhà hàng phục vụ đồ chay ở Đà Lạt. Mình là “dân sang” mà, vậy thì ta cứ chọn hẳn một nhà hàng chay cho nó “oách”.
Nhà hàng Hoa Sen là một ví dụ, không thua một nhà hàng sang trọng nào ở Pleiku. Đủ cho 2 người dùng chúng ta chỉ cần gọi một lẫu thập cẩm, hai ổ bánh mỳ xá xíu chay, một đĩa đậu phụ xà lách kèm một ít muối sả (tôi chưa bao giờ được ăn món nào ngon hơn thế!)… là quá đủ cho một buổi tối. Trong tiếng nhạc êm dịu, món ăn thanh đạm, nhẹ nhàn, bạn sẽ thấy thư thái vạn lần hơn những bữa tiệc...dô..dô… để ngày hôm sau … dậy không nổi.
Sau buổi tiệc ở nhà hàng chúng ta qua khu phố đi bộ gần chợ Hòa Bình. Hòa trong dòng người, nhìn bọn trẻ đá bóng, trượt patin trên đường phố thênh thang không một bóng xe bạn sẽ thấy lòng mình thanh thản.
Cuốc bộ về khách sạn, trời khá lạnh, đi qua những con đường vắng, dịu nhẹ mùi hoa không tên, nhìn sang bên kia đồi, những ánh đèn nhấp nháy. Đà Lạt về đêm mang nét quyến rủ riêng mà không nơi nào có. Đêm đầu tiên ở thành phố sương mù.
Trời sáng, thành phố thức dậy không ồn ào với tiếng xe, tiếng còi như những thành phố lớn. Chỉ có tiếng chân của những người đi tập thể dục sáng và tiếng rao quà sáng của một người bán hàng rong nào đó, ta có cảm giác như đã gặp đâu đây, hình như trong những truyện ngắn của “Tự lực văn đoàn”.
Đi bộ ra Thủy Tạ, ngồi ngắm hồ Xuân Hương trong sương sớm, nhâm nhi ly cà phê đen bốc khói. Cà phê ở Đà Lạt hương vị đậm đà không thua cà phê Pleiku và giá cả cũng phải chăng.
Xong café sáng, chuẩn bị gấp đi bạn ơi! Chai nước khoáng, vài ổ bánh mỳ...và đôi chân để cuốc bộ. Thế là đủ, hôm nay chúng ta sẽ viếng "Thiền viện Trúc Lâm Đà Lạt", “Thung lũng tình yêu”, “Hồ Than Thở” .Thuê chiếc xe Sirius 150.000 đồng đi từ 8 giờ sáng đến 6 giờ tối! Thay nhau lái và ăn sáng trên xe.
Theo Bách khoa toàn thư mở Wikipedia thì:
“Thiền viện cách trung tâm thành phố Đà lạt 5 km, nằm trên núi Phụng Hoàng, phía trên hồ Tuyền Lâm. Đây không chỉ là thiền viện lớn nhất Lâm Đồng mà còn là điểm tham quan hấp dẫn của du khách trong và ngoài nước.
Thiện viện là một công trình kiến trúc độc đáo bên cạnh hồ Tuyền Lâm. Đi lên từ phía Hồ Tuyền Lâm là một con đường dốc có 140 bậc thang bằng đá, hai bên là những rặng thông cao vút dẫn qua 3 cổng tam quan để vào chính điện. Chính điện có diện tích 192m2, bên trong thờ tự đơn giản, nhưng mang đầy ý nghĩa của nhà Phật. Giữa điện thờ tượng đức phật Bổn sư Thích Ca Mâu Ni cao khoảng 2m…Bên phải đức phật là Bồ Tát Văn Thù cưỡi sư tử. Bên trái là Bồ Tát Phổ Hiền cưỡi voi trắng 6 ngà. Chung quanh phía trên chính điện là các bức phù điêu chạm khắc 8 tướng thị hiện của Đức Phật và các bao lam, án thờ bằng gỗ được chạm khắc rất công phu. Hành lang phía trước chính điện là hàng cột gồm bốn cột tròn giả gỗ. Trần được lợp bằng ngói tráng men sáng loáng, mái ngói uốn nhẹ toát lên nét khiêm cung của người Việt, nét thanh thoát của nhà thiền. Phía bên phải của chính điện là lầu chuông được chạm khắc phù điêu mang ý nghĩa sâu sắc của Phật giáo rất tinh xảo và đẹp mắt. Bên trong là quả đại hồng chung nặng khoảng 1,1 tấn, trên mình khắc chạm những bài kệ có ý nghĩa thanh thoát mang đầy đạo lý.
Từ trên chính điện nhìn xuống là hồ Tỉnh Tâm, phong cảnh ở đây rất đẹp, hồ nước trong xanh in bóng rặng thông bên đồi Thanh Lương. Bên dưới lưng chừng đồi, gần hồ Tĩnh Tâm là nhà khách 2 tầng nằm gọn trên một ngọn đồi có khu vườn xanh mát. Đây là nơi những phụ nữ đến xin tập tu ngắn hạn tại thiền viện. Phía trước nhà là rừng trúc xanh tươi. Đứng trước sân nhà có thể thấy đỉnh núi voi phục soi bóng xuống hồ Tuyền Lâm hùng vĩ….
Có thể nói vườn hoa của thiền viện là một trong những điểm du khách không thể bỏ quia và là vườn hoa hiếm hoi sưu tập nhiều loại hoa lạ. Các giống hoa được các tăng ni ươm trồng và có hẳn một vườn ươm và cấy ghép. Các giống hoa được hòa thượng mang từ khắp nơi trên thế giới về ươm trồng. Nổi tiếng nhất là giống : sim tím, bông gòn Úc, phù dung, v..v.”
Bạn thấy mê chưa! Nhưng đừng quên vào chùa lạy Phật, cầu cho mọi sự được bình an.
Quá 12 giờ rồi! về thôi! Trở lại khách sạn, tắm rửa một chút, tranh thủ chợp mắt. Đúng 2 giờ chiều chúng ta lại tiếp tục đi với con ngựa Sirius thuê hồi sáng. Đi thăm “Thung lũng tình yêu” “Hồ Than Thở”. Sáu giờ chiều về trả xe, về khách sạn nghỉ ngơi, ăn tối ở quán bình dân rồi đi chợ đêm Đà Lạt, ngồi ở những bậc thang gần chợ, gặm trái bắp nướng, vị bùi ấm áp và tận hưởng cái lạnh của cao nguyên.
Vậy là qua một ngày trọn vẹn ở Đà Lạt. Ngày mai chúng ta về rồi, chuyến xe đêm nên cũng còn hơn một ngày. Đừng quên gọi lại cho nhà xe để giữ chỗ vòng về bạn nhé!
Buổi sáng ngày thứ hai ở Đà lạt, dậy sớm một chút, đi “săn ảnh” mặt trời mọc, những tia nắng vàng như những ngón tay hồng xuyên qua màng sương. Núi đồi nhấp nhô, nhà thờ con gà, biệt thự ẩn hiện. Chắc chắn chúng ta sẽ có những tấm ảnh đẹp.
Ra Thủy Tạ, một ổ bánh mì thịt, ly café đen bốc khói, nhìn xuống làn nước xanh trong, chụp vài tấm ảnh ưng ý, làm vài câu thơ, nói chuyện với bạn đồng hành.
Dạo một vòng chợ Đà lạt, xong, đi xe ôm lên vườn Hoa, ngắm hoa, cây cảnh, chụp hình rồi về trước 12 giờ để trả phòng. Gởi lại mấy thứ đồ dùng không cần thiết, cười thật tươi và nói với bà chủ khách sạn “chiều về cho chúng em dùng cái toillet tí!”. Thế thôi! chúng ta đi tiếp. Sáu giờ chiều nay là lên xe trở lại Pleiku rồi.
Lại dạo chợ Đà lạt, mua quà cho gia đình. Quà Đà Lạt cũng gần giống như quà Hà Nội, các loại mứt, hoặc quả khô. Sang thì mua hồng, ít tiền thì mua mơ, mua đào hoặc mua ô mai… thứ nào cũng lạ cả. Mua khoảng 150.000 đồng tiền quà là cũng khá xôm rồi.
Bốn giờ chiều, trở lại đường Đinh Tiên Hoàng nơi xe đang chờ, gần đó có một quán ăn bình dân, đĩa cơm 25.000 đồng, chai nước khoáng, và tiền xe 200.000 đồng là chúng ta an toàn về đến nhà lúc 3-4 giờ sáng. Ngủ tiếp một chút, sáng mai thức dậy chuẩn bị đi làm mà cứ tưởng mình mới có giấc mơ du lịch Đà Lạt.
Kiểm lại tiền đi các bạn ơi, Có khi còn đủ bao vợ đi ăn sáng.
Còn một điều quan trọng nữa, bạn không được quên nhé. Đó là mang theo cái thẻ ATM trong tài khoản có chừng mười triệu cho chắc ăn.
HCT


Được sửa bởi huynhcongtoan ngày Tue Aug 12, 2014 10:50 am; sửa lần 2.

huynhcongtoan

Tổng số bài gửi : 43
Join date : 09/07/2014
Age : 67

Về Đầu Trang Go down

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Empty PLEIME VÀ TÔI

Bài gửi  huynhcongtoan Wed Jul 23, 2014 1:49 pm

PLEIME VÀ TÔI
Anh khách lạ đi lên đi xuống
May mà có em đời còn dễ thương
Xin mượn hai câu trong bài hát “Còn chút gì để nhớ” của nhạc sỹ Phạm Duy để mở đầu cho bài viết này!
Vâng! Với Pleime, tôi là người khách lạ. Tôi biết đến Pleime - Trường Nữ Trung học - khi còn ngồi trên ghế giảng đường ở …Huế.
Những chiều bên giòng Hương Giang, anh bạn cùng lớp với tôi thường kể về ngôi trường nhỏ, nép mình dưới hàng cây cao vút, giữa lòng một thị xã vùng cao nguyên Miền Trung. Anh ấy đã có một thời ở thị xã vùng cao này cùng mối tình học trò dễ thương và thánh thiện.
Trong tôi, ngày ấy, Pleime vừa xa lại vừa gần. Tôi thường hình dung một thị xã mù sương “Ở đây buổi chiều quanh năm mùa Đông”, ngôi trường nhỏ, thấp thoáng những tà áo trắng, những tiếng cười dòn tan vỡ òa ra trong không gian tĩnh lặng.
Số trời run rủi, nhiệm sở của tôi sau khi ra trường lại là Pleiku. Theo chuyến xe chạy than đầy bụi và khói, ì ạch leo từng ki lô mét đường, tôi đến Pleiku vào một buổi chiều “mùa Đông” lạnh giá.
Theo thư giới thiệu của anh bạn, trong những ngày đầu ở Pleiku tôi trọ ở nhà em!
“ Vai em gầy guộc nhỏ, như cánh vạc về chốn xa xôi ”
Vâng! cô bé “của tôi” là như thế, dáng người mảnh khảnh, bờ vai gầy, mái tóc huyền dài ngang lưng. Đó là cô bé nữ sinh Pleime ngày xưa. Một lần nữa tôi lại có “duyên phận” với Pleime.
Nhà em ở đầu con dốc dài giữa phố. Đó là ngôi nhà bằng gỗ, nhỏ thôi, nhưng ở giữa một vườn cây rộng. Tôi còn nhớ cái giếng nhỏ, mỗi sáng em ra lấy nước, giếng có gàu, có ròng rọc nhưng không có tay quay. Em bảo “sợ tay quay quay ngược đánh phải!” . Hồi ấy những lúc không đi làm tôi thường quanh quẩn bên em. Nhớ căn bếp rộng hơi bừa bộn vì củi, thùng tưới và các đồ làm bếp, căn bếp đầy những chữ “Chuột” viết vội bằng phấn. Em bảo nơi nào thấy chuột là em viết chữ “chuột” vào đó để nhớ và tránh xa. Chao ơi là ngây ngô và dễ thương!.
Em và tôi có đi thăm trường Pleime một lần, đó là lần đầu tôi đi họp nghe phân công nhiệm sở. Vì trễ giờ nên ba em bảo lấy xe chở tôi đi, “tiếc” thay, xe hỏng mất yên sau, nhưng may là xe sườn ngang (kiểu xe nam) nên hai đứa tôi cũng chở nhau đi được. Em ngồi truớc, hai chân xếp về một phía. Tôi vòng tay sang hai bên, cầm ghi đông, đạp xe trên những dốc dài. Chiều hôm đó tôi chở em ngang trường Pleime, rồi đi về phía Biển hồ. Quá trường Phạm Hồng Thái, bên phải là một thung lũng nhỏ, em bảo đó là “Thung lũng Tình yêu”. Sau này mới biết, mọi người gọi đó là thung lũng Phạm Hồng Thái, nhưng… với tôi, đó là “Thung lũng Tình yêu” mãi mãi. Cho đến giờ tôi vẫn còn nhớ cảm giác của buổi chiều hôm ấy, tóc em bay bay vươn vào mắt tôi, chỉ chừng ấy thôi, sao mãi vẫn không quên?!
Khí hậu Pleiku ngày đó đẹp và lạ lẫm. Ngày có 4 mùa, buổi sáng, lúc tôi đi bộ theo những con dốc, dưới những hàng thông, đến nơi làm việc, sương mù giăng kín trời, một lát sau, nắng lên, ấm và sáng như những ngày Xuân ở Huế. Đến trưa, trời cũng chói và nắng như những ngày Hè. Chiều về, gió se lạnh, lá vàng rơi, “đã nghe rét mướt luồn trong gió” như Xuân Diệu viết trong bài thơ “Đây Mùa Thu tới”. Nhưng ấn tượng với tôi nhất là những đêm “mùa Đông”, sấm ầm ì, chớp giật và mưa như trút nước, tất cả như muốn tỏ rõ sự uy nghi của núi rừng. Những đêm mưa như thế tôi và em đều không ngủ được, em quấn mềm ngồi nép một góc giường, ôm cây đàn ghi ta vừa đàn vừa hát, bao giờ cũng chỉ một bài:
“Ôm lòng đêm
nhìn vầng trăng mới về
Nhớ chân giang hồ
Ôi phù du….”
(Phôi pha- Trịnh Công Sơn)
và tôi! tôi cũng hát, hát cho em và cho cả tôi nghe, cũng chỉ một bài:
“Sợi buồn con nhện giăng mau.
Em ơi hãy ngủ, anh hầu quạt đây
Lòng anh mơ với quạt này
trăm con chim mộng
về bay đầu giường
(Ngậm ngùi, Thơ Huy cận, Nhạc Phạm Duy).
Những lúc như thế tôi thấy như …không hiểu được lòng mình!.
Những buổi chiều tà tôi thường đứng ở cửa ngõ nhà em, nhìn xuôi về phố chợ, lòng nhớ Huế quê hương, nhớ dòng Hương Giang da diết. Không hiểu sao trong nỗi nhớ của tôi lại có bóng dáng của trường Pleime, với những tà áo dài trắng tinh khôi. Pleime ơi! ngày xưa - khi còn ở Huế - Pleime thật xa, bây giờ thì Pleime lại thật gần, thật gần nhưng sao thấy như trong ảo ảnh?!
Tôi vẫn tiếp tục đi theo con đường cũ, không dám đổi thay. Còn em! em đi đến một chân trời khác, gần 30 năm rồi tôi không gặp và cũng không biết tin em.
Năm trước - lúc bước vào tuổi 54 - một lần nữa, tôi lại có “duyên phận” với Pleime: tôi chuyển nhà về cạnh trường. Nghe qua thì lạ, đó mà là “duyên phận” ư? Nhưng với tôi, điều đó làm tôi yêu Pleime nhiều hơn, bởi lẽ mỗi sáng thức dậy, nhìn qua cửa sổ, tôi lại thấy trường Pleime, sân trường vắng ngắt, hàng cổ thụ chìm trong sương. Ngôi trường mới nhưng sân trường và dãy nhà bên phải vẫn như những ngày xưa. Một chốc sau, đường đến trường đông nghịt, tiếng trẻ con cười đùa gọi nhau ơi ới. Rồi chiều về, sau giờ tan học, hay vào các ngày nghỉ, ngôi trường vắng lặng, trầm buồn và lòng tôi lại rưng rưng về một Pleime ngày ấy..
HUỲNH CÔNG TOÀN


MỘT THỜI ĐỂ YÊU 4f80f94a-4b22-476a-a266-92dd439e2241_zpseb3290bd

MỘT THỜI ĐỂ YÊU 09b13ce3-254f-4a7a-9e13-fc7f4a1a04c3_zpse6265b14


Được sửa bởi huynhcongtoan ngày Tue Aug 12, 2014 10:48 am; sửa lần 1.

huynhcongtoan

Tổng số bài gửi : 43
Join date : 09/07/2014
Age : 67

Về Đầu Trang Go down

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Empty Du lịch Đà Lạt

Bài gửi  huynhcongtoan Wed Jul 23, 2014 6:27 pm

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Huynh_zps7ae79bd5

Trước chợ Đà lạt

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Cbc1e065-0a64-4f18-9029-0fb3508ab588_zpseec7b733

Nhà hàng chay Hoa Sen

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Toan_zpsd6523ba5

Tia sáng mặt trời xuyên qua màn sương như những ngón tay hồng!






huynhcongtoan

Tổng số bài gửi : 43
Join date : 09/07/2014
Age : 67

Về Đầu Trang Go down

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Empty Thành viên ở Pleiku

Bài gửi  huynhcongtoan Fri Jul 25, 2014 2:53 pm

Bài viết rất dễ thương , rất học trò Quốc Học . Xin phép Toan Huynh Cong đăng bài này lên diễn đàn quochoc6774 nhé . Bạn vào link này để xem và góp ý https://quochoc6774.forumvi.com/t778p45-topic#8770

MỘT THỜI ĐỂ YÊU 1b934fcc-9fc9-45dc-ab50-c219a6b36f24_zpsab38a395

HUỲNH CÔNG TOÀN , BÁC SĨ ,TRƯỜNG T.C.Y TẾ GIA LAI

Cảm ơn  bạn Truong Van Hai ! Toàn có vào link! xem, có đăng ký vào forum QH nhưng chưa thành công. Toàn khóa 68-75!

huynhcongtoan

Tổng số bài gửi : 43
Join date : 09/07/2014
Age : 67

Về Đầu Trang Go down

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Empty RẤT HUẾ

Bài gửi  huynhcongtoan Tue Aug 12, 2014 10:11 am

“Hắn đã xa quê hơn 30 năm, 30 năm xa quê nhưng Huế vẫn thấm đẫm trong tâm hồn hắn, không một chút đổi thay. Tôi yêu hắn vì điều đó, và qua hắn tôi thấy yêu Huế hơn, Huế của hắn và Huế của tôi!”
Truyện ngắn của Huỳnh Công Toàn
RẤT HUẾ
Hắn lên Gia Lai từ những năm 80-81. Sau này hắn kể, lúc nhận quyết định đi Gia Lai hắn chẳng biết Gia Lai là cái mô tê chi cả, hắn nghe địa danh này lần đầu, thế mà hắn cứ đi. Khi đi, mạ hắn còn nói “Con cố xin về Cheo Reo công tác”. Ở Huế, hồi đó người ta biết địa danh Cheo Reo, Phú Bổn hơn là Gia Lai. Còn Pleiku! người ta tưởng nó nằm ở một nơi khác. Hắn lên, chỉ mang theo cái túi xách cà tàng và một vali sách, đa số là sách văn, truyện, khảo cứu..viết về Huế, quê hương của hắn.
Tôi và hắn quen nhau nhân một lần ra bưu điện gởi thư cuối năm 81. Có lẽ cái chất Huế nó hiển hiện trên khuôn mặt chúng tôi, lại thêm cái giọng Huế trọ trẹ của tôi và cái giọng Huế rất đậm của hắn làm chúng tôi thân nhau ngay. Hắn là Huế gốc, tôi là Huế lai. Với tôi! Huế xa, xa lắm, tôi xa Huế tính ra đã là đời thứ ba rồi. Còn với hắn thì Huế luôn hiện diện trong lời nói, giọng nói, sở thích, vui, buồn, hờn, giận …nói chung hắn là người Huế “mắc bệnh” nghiện Huế.
Nhiều năm thân với hắn, tôi không hiểu tại sao hắn lại bỏ “sông Hương núi Ngự” mà đi. Có lần tôi đùa với hắn “Chắc Huế đói quá nên bỏ đi chứ gì?” chỉ thế mà hắn giận tôi suốt tuần.
Năm nào hắn cũng về Huế hai lần. Một lần vào dịp tết, một lần vào dịp hè. Khoảng 26, 27 tết hắn mang vợ con về, bất kể xe cộ khó khăn, dịp về này hắn chỉ ở nhà với ba mạ hắn, đi thăm chúc tết bà con. Lúc lên hắn vui lắm, hắn khoe ba mạ hắn khỏe, trẻ ra, mấy đứa em hắn làm ăn khấm khá, tết ở Huế rất vui…. Còn dịp hè, hắn đi một mình, lâu hơn, có khi là 2 tuần. Trái với những lần về tết, những lần này hắn lên, mặt dài thườn thượt, không nói, bỏ ăn, bỏ nhậu hai ba ngày và khi nguôi ngoai một chút hắn bắt đầu nói bù.
Bao giờ cũng vậy, hắn rủ tôi ra quán café vắng rồi mở đầu bằng câu “Quê mình đẹp rứa răng mình lại bỏ mà đi?” hắn nói mà rươm rướm nước mắt. Rồi hắn kể về những ngày ở Huế: thăm nhà xong là hắn xách chiếc xe đạp - sót lại từ thời ông bác - lang thang khắp Huế: Từ chùa Huyền Không, sang Từ Hiếu, về Nam Giao, dọc bờ sông về Bến Ngự, rồi lại qua Cầu Mới, vô Thành Nội… Hắn thích nhất là lang thang dọc đường Lê Lợi, nhớ những “ngày xưa còn bé” theo “em Đồng Khánh” với tà áo dài trắng thướt tha. Có lần hắn đạp xe về tận Thuận An, lúc lên lại rẽ qua Dưỡng Mong, Ngọc Anh, Lại Thế, về lại Vĩ Dạ, qua Đập Đá. Có khi hắn đạp xe thẳng lên Tuần, rồi ghé thăm các lăng tẩm vua chúa nhà Nguyễn ngày xưa.… Cứ thế, hắn lang thang khắp Huế suốt tuần, rồi lại thẩn thờ rời Huế mà đi như những lần về.
Hết kể chuyện đi lang thang hắn lại nói đến chuyện ăn. Chao ôi! Nghe hắn kể món ăn Huế mà bắt ham: bánh lọc, bánh nậm, bánh ướt, bánh khoái Thượng Tứ, bánh bèo Ngự Bình, chè hột sen, chè đậu đen Vạn Vạn. Hắn kể về nhiều món ăn nghe rất lạ như món chè bọc lọc bọc …thịt heo quay, món chè bông cau - hắn kể - được nấu với bột báng, bột lọc, đậu xanh đãi vỏ nhưng phải cho vào nồi chè một chút hoa cau mới nở - nhất là cau Nam Phổ - mới ngon ….
Mỗi lần về Huế món ăn chủ yếu của hắn vẫn là cơm hến, hắn kết luận: cơn hến ngon hơn bún hến (món ăn giống cơm hến nhưng người ta dùng bún thay cơm nguội), bún hến chỉ là cái cải biên của cơm hến mà thôi. Món mà hắn thích nhất là cá bống thệ kho khô ăn với cháo gạo đỏ. Này nhé: cá bống thệ loại nhỏ, tươi roi rói, đem ướp nước mắm, đường, tiêu, ớt, hành hương, rồi cho vào nồi đất, thêm một chút “đường thắng(1)”, kho rim. Gắp ra, con cá cong hình cánh cung, thịt chắc, ăn với cháo gạo rằn, chén cháo nấu đặc sệt, nóng hổi, thơm mùi lúa mới, ăn vào nghe vị bùi bùi, ngây ngất. Món này mà ăn vào những buổi sáng Mùa Thu, gió se lạnh, hoặc những ngày Đông mưa dầm xứ Huế thì… tuyệt.
Với hắn, cái gì Huế cũng nhất, ăn hột vịt lộn hắn chê rau răm không thơm bằng rau răm Huế, ăn “bưởi Năm Roi” hắn cũng chê không bằng một góc thanh trà Lại Bằng bên bờ sông Bồ của Huế, đến nổi uống café Gia Lai hắn cũng chê café đậm quá uống vào …mệt tim, không bằng café Bưu điện Huế ngày xưa, uống vừa ngon đậm đà, vừa lành, vừa bổ.
Hắn kể: hồi xưa, có lần hắn “biểu diễn âm nhạc” cho bồ hắn nghe bằng hai bài “Lưu Thủy”, “Kim Tiền” đàn bằng Mandolin. Bị phản đối quá chừng, nếu không hắn sẽ thêm “Tứ Đại Cảnh”, “Nam Ai”, “Nam Bình”… và có khi kết thúc bằng “Chiều chiều dắt mạ qua đèo (2)” vừa đàn vừa hát nữa cũng nên. Thế mà hắn cũng “tán” được, cũng nên vợ nên chồng và người ta cũng bỏ Huế mà đi theo hắn (cái thằng hiền quá! trước giờ hắn chỉ có một bồ, là vợ hắn bây giờ!).
Hắn là người rất tốt, chân tình và hết mình với mọi người, sẵn sàng giúp đỡ bạn bè vô điều kiện. Ai cũng công nhận như thế cả. Nói chuyện, hắn chuyên môn dùng từ của Huế chính gốc, kể cả những từ rất cổ. Hắn đơn giản “nghĩ gì nói nấy” không chịu “uốn lưỡi bảy lần trước khi nói” bởi thế mà hắn thường bị bạn bè giận “oan”.
Một buổi tối, hắn đến nhà cô bạn từ thời sinh viên, cô bạn khá thân, ngồi cạnh hắn suốt mấy năm đại học. Hơn mười năm gặp lại, hai người nói chuyện đến tận khuya, câu chuyện đến hồi khoe vợ (chồng), khoe con, cô bạn đưa tấm hình đứa con trai 8 tuổi cho hắn xem. Hắn buột miệng nói một câu “Thằng này ngó (trông) lỳ quá hỉ?”. Cô bạn đổi nét mặt, nói vớt “Không, cháu ngoan lắm!”. Chao ơi! con vàng con bạc của người ta, mới nhìn qua ảnh mà đã “chơi” một tiếng “lỳ” ai mà không giận, không phải bạn chắc có khi uýnh nhau chứ chẳng chơi. Tội nghiệp cho hắn! phải hiểu hắn là người Huế, Huế chính gốc, Huế từ đời ông tằng ông tổ. Hắn nói “lỳ” là nói theo kiểu của người Huế xưa, nghĩa là có bản lĩnh, là vững chãi, là không sợ bất cứ khó khăn nào, đó là một tiếng khen. Nhưng cô bạn hắn là người Bắc, cô ấy đâu có hiểu như vậy, cô ấy hiểu “lỳ” hắn nói là “lỳ lợm, không vâng lời”, thế mới chết cho hắn. Hơn 10 năm rồi hắn vẫn chưa thanh minh được và cô bạn hắn thì vẫn còn giận cho đến bây giờ.
Ba mươi năm xa Huế, hắn vẫn cứ cái giọng Huế “chuẩn” như những người Huế chưa từng bước chân ra khỏi nhà. Đi chợ hắn hỏi người ta “Ở đây có bán chén đoại không?”. Vào nhà thuốc hắn nói: “Bán cho mấy viên thuốc đau cái trôốc”. Sai con quét cái sân hắn nói “Xuốt cái cươi!..bây”. Nhìn con ăn, hắn nói “Ăn rủng rải! con” Cha mạ ơi! Ai biết cái “đoại” hắn nói là cái gì mà bán! Ai biết cái “trôốc” hắn nói là cái gì mà bán thuốc giảm đau, Ai biết “cươi, xuốt” hắn nói là gì mà “xuốt cái cươi”! Còn “ăn rủng rải” …chắc chỉ có con hắn hiểu!
Những từ Huế mà có khi người Huế - những người suốt đời không bước chân ra khỏi Huế - đã quên, thế mà hắn vẫn cứ dùng. Có bữa vợ hắn khoe đi khoe lại cái áo mới mua, hắn làm một câu “thôi đừng trến nữa!”. “Trến?” cha mạ ơi! (xin lỗi cho tôi gọi lần nữa!) ai biết trến là gì?!. Lờ mờ tôi hiểu trến là khoe ra, khoe đi khoe lại trong khi người khác không thích (có phải thế không hỡi những người “rất Huế”?).
Hắn nói “rặc ri” tiếng Huế, thường xuyên “mô, tê, răng, rứa”, tôi góp ý thì hắn nói “tiếng Huế hay ri răng lại đổi?”. Rồi hắn vừa cười hề hề vừa nói thêm: “Mi biết không, người Huế là tổ tiên của người Nhật đó, mi–đi–mô-ri, tau-đi-ra-ga, mi-đi-ga-mô, tau-đi-ga-tê. Mi nghe có giống cô-ni-chi-va, a-na-ta-va, a-ri-ga-tô(3) không?”. Cái này thì tôi biết chắc là hắn xạo, nghe quen lắm, hình như hắn “thó” từ một chuyện vui nào đó!
Dù có cố gắng nhưng hắn vẫn nói ngọng, ngọng rất Huế, rất dễ thương!. Cái nhà thì hắn nói là cái “dà”, nho nhỏ thì hắn nói là “do dỏ”. Bởi thế có lần bạn bè bắt hắn nói câu “nhà em nhỏ có giàn nho” sửa đi sửa lại mãi hắn vẫn cứ nói “dà em dỏ có dàng do”… chịu!!!
Đó là những cái thiếu sót, cái “hớ” của hắn, hớ có tính cách địa phương, theo tôi thì hắn không có lỗi, lỗi chăng thì đó là lỗi do hắn yêu Huế của hắn quá mà thôi!.
Nhưng cũng có khi hắn… nói bậy. Mới đây thôi, hắn đến nhà bà chị họ. Trông thấy đứa cháu ngoại bà chị hơi ốm yếu một chút, hắn buột miệng “thằng ni yểu tướng quá hè!”. Yểu tướng? tướng chết yểu? lần này hắn không gặp may như là lần nói “lỳ” hồi xưa, hắn bị bà chị họ cho một trận, không có chỗ trống để điền vào ...lời xin lỗi.
Hắn là giáo viên văn, đã từng là giáo viên dạy giỏi cấp thành phố, thế mà hắn vẫn sợ… nói bậy khi lên lớp, nhất khi dạy bài giảng văn “Đoàn thuyền đánh cá”. Trong bài văn này có câu “Biển vẫn lồng lộn…”, đứng trên núi thì có gì mà phải sợ biển… lồng lộn? Thế mà hắn vẫn sợ, hắn sợ mình nói lộn theo kiểu “nói lái” của người Huế. Bởi thế cho nên hắn cẩn thận ghi bảng bốn chữ này ngay dưới tên bài học, và khi đọc, hắn đọc từng chữ (vì sợ đọc lộn “biển vẫn lồng lộn” thành “biển vẫn…....” thì chỉ có nước ...bỏ nghề!). Nhưng… thế mà lại ăn! các thầy cô dự giờ ngồi dưới tưởng hắn áp dụng “phương pháp tạo điểm nhấn cho chủ đề” nhờ thế mà hắn được danh hiệu giáo viên dạy giỏi cấp tỉnh và món tiền thưởng gần một phần tư triệu đồng.
Nghe hắn rủ, tôi có về Huế một lần, cùng hắn. Đó là năm 95 sau trận bão lớn ở Huế. Đến Lăng Cô, chao ôi là hắn vui! hắn cười nói, hát hò luôn miệng. Bỏ ghế, chúng tôi ngồi bệt xuống sàn phần đuôi xe, cảnh vật chạy lùi về phía sau vun vút. Qua đến Phú Lộc, nhìn nhà cửa, ruộng vườn xơ xác hắn khóc rưng rức và hắn nói với tôi, chỉ một câu, trong nước mắt: “Quê mình răng khổ ri mi!”
Bây giờ hắn đã đứng tuổi, già thì chưa phải là già, nhưng dĩ nhiên là không còn trẻ nữa. Hắn đã xa quê hơn ba mươi năm, ba mươi năm xa quê nhưng Huế vẫn thấm đẫm trong tâm hồn hắn, không một chút đổi thay. Tôi yêu hắn vì điều đó, và qua hắn tôi thấy yêu Huế hơn, Huế của hắn và Huế của tôi, mặc dù tôi là người xa Huế đến mấy đời. Và tôi thấy vang vọng đâu đây một giọng hò mái nhì buồn man mác:
Chiều chiều trước bến Văn Lâu,
Ai ngồi, ai câu, ai sầu, ai thảm?
Ai thương, ai cảm, ai nhớ, ai trông?
Thuyền ai thấp thoáng bên sông,
Đưa câu mái đẩy, chạnh lòng nước non!
HCT
………………………………………………..
(1) Đường đen đun lửa nhỏ để hơi cháy, dùng để tạo màu nâu đen cho một số món ăn khi chế biến.
(2) Lý qua đèo, dân ca Huế.
(3) Tiếng Nhật:
- Konnichiwa (cô-ni-chi-va) (Chào bạn)
- Anata wa? (a-na-ta-va) (Còn bạn khỏe không?)
- Arigatou (a-ri-ga-tô) (Cám ơn bạn) .
Truyện ngắn đã được đăng báo Văn nghệ Gia Lai số 09/2011

huynhcongtoan

Tổng số bài gửi : 43
Join date : 09/07/2014
Age : 67

Về Đầu Trang Go down

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Empty TÁC GIẢ VÀ TÁC PHẨM

Bài gửi  huynhcongtoan Tue Aug 12, 2014 10:57 am

MỘT THỜI ĐỂ YÊU 1bcbcdee-3c09-44e4-bf7c-6b0c2c264dbb_zps0239016f

MỘT THỜI ĐỂ YÊU 983e66df-e9ee-43bb-9fb2-d8e731b3e3fa_zps9b67bf75

huynhcongtoan

Tổng số bài gửi : 43
Join date : 09/07/2014
Age : 67

Về Đầu Trang Go down

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Empty PHỤ LỤC : RẤT HUẾ

Bài gửi  huynhcongtoan Tue Aug 12, 2014 2:32 pm

Viết tiếp cho truyện ngắn RẤT HUẾ!
Năm 2011, khi truyện này được đăng báo VNGL, Toàn có gởi một cuốn tặng thầy giáo cũ. Thầy Trần Trọng Lạc, dạy Pháp văn, ở Huế (cùng lớp với thầy Châu dạy Triết mà HS QH Huế đều biết, năm nay thầy cũng gần 75 tuổi rồi). Hơn 1 tháng sau Toàn có nhận thư của Thầy. Thư viết phân tích những từ ngữ Huế, giới thiệu những món ăn Huế rất hay. Xin phép thầy và xin chia sẻ cùng các bạn


MỘT THỜI ĐỂ YÊU Ea1dbe1d-674f-4208-b26b-5815ae5eaa56_zpsb0b21d8b

MỘT THỜI ĐỂ YÊU F89f0653-2676-4fe1-9882-bacaf7f8ca2c_zps9ca36a15


huynhcongtoan

Tổng số bài gửi : 43
Join date : 09/07/2014
Age : 67

Về Đầu Trang Go down

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Empty Chiều bên hồ Đức An , Pleiku

Bài gửi  huynhcongtoan Thu Aug 21, 2014 9:47 am

MỘT THỜI ĐỂ YÊU 867f05ff-2bae-41d1-aadc-7dbec63a910c_zpsfd18d607


MỘT THỜI ĐỂ YÊU 5e474775-874f-4473-9fcc-1eda9529f832_zpsa89dbb97

huynhcongtoan

Tổng số bài gửi : 43
Join date : 09/07/2014
Age : 67

Về Đầu Trang Go down

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Empty Pleiku

Bài gửi  huynhcongtoan Fri Aug 22, 2014 10:46 am

Cách phân biệt dân Pleiku và khách du lịch:
1. Trừ những ngày trời quá nóng, dân Pleiku đi đâu cũng mặc áo ấm, khách nơi khác đến thì không.
2. Dân Pleiku gọi Pleiku là Gia Lai, khách nơi khác đến gọi Pleiku là ...Pleiku.
Đúng không quý vị?

huynhcongtoan

Tổng số bài gửi : 43
Join date : 09/07/2014
Age : 67

Về Đầu Trang Go down

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Empty Biển Hồ , Pleiku , một sáng sương mù

Bài gửi  huynhcongtoan Tue Aug 26, 2014 7:46 pm

MỘT THỜI ĐỂ YÊU 77faf2a6-c531-4661-9627-d945d43aec84_zpsc2c01f18

MỘT THỜI ĐỂ YÊU 30890329-f7e5-492d-918f-25223c239381_zps8bdab9d2

huynhcongtoan

Tổng số bài gửi : 43
Join date : 09/07/2014
Age : 67

Về Đầu Trang Go down

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Empty DẠ SỢ LẮM RỒI

Bài gửi  huynhcongtoan Wed Aug 27, 2014 1:53 pm

DSLR: Dạ sợ Lắm Rồi
Khi mới có chiếc máy ảnh DSLR, anh bạn thân bảo “DSLR là viết tắt của câu: Dạ-Sợ-Lắm-Rồi”. Anh bạn giải thích: chơi cái “Dạ-Sợ-Lắm-Rồi”: lúc đầu thấy cũng không tốn kém gì, nhưng dần dần về sau mới “ngấm” đến một lúc nào đó sẽ phải kêu lên “Dạ-Sợ-Lắm-Rồi”
Hồi đó tôi không tin, tôi chỉ nghĩ chi cho nó khoảng mươi mười lăm triệu rồi thôi, ai ngờ… ngày nó càng đòi tiền dữ dội.
Trước hết là cái chân máy, từ chuyên môn gọi nó là cái Tripod. Chụp ảnh DSLR mà không có cái Tripod thì xem như bỏ một nửa. Không có Tripod thì mình không có mặt trong các tấm ảnh (ai chụp cho mà đứng vào khuôn hình), không có Tripod thì không thể áp dụng kỹ thuật “chụp phơi sáng” để chụp đường phố ban đêm, chụp pháo hoa, chụp hoa, lá, côn trùng (gọi chung là chụp cận cảnh Marco). Thế là đành phải mua cái Tripod, không mắc lắm chỉ sơ sơ 2 triệu nếu là hàng hiệu, khoảng 700 trăm nếu là hàng Tàu (coi chừng gió thổi ngã, hỏng máy).
Có cái tripod rồi, đi đâu cũng mang theo, oai lắm! nhưng dần dần sẽ thấy nó nặng quá, khó cài vào balo máy ảnh, lúc nào cũng “tay xách nách mang”… đến khổ. Thôi thì mua thêm cái Monopod, cũng ngoài 1 triệu (hàng hiệu), để cài vào Balo cho nó tiện, mặc dù nó không tiện bằng cái tripod
Khi mua máy ảnh họ thường kèm cho cái túi đựng máy ảnh, túi khá đẹp nhưng không tiện, mọi người tưởng mình đi chụp ảnh… dạo chứ chẳng ai hiểu mình là dân du lịch, đi săn ảnh (người viết bài này mang túi máy ảnh lang thang Tp Tuy Hòa một buổi chiều thôi mà được 3 người gọi vào chụp hình!). “Ăn chơi chẳng sợ mưa rơi” phải mua một cái gì đó để chứa cái máy ảnh và một lô đồ lỉnh kỉnh kèm theo, thế là cái Balo máy ảnh “ra đời”. Balo máy ảnh chỉ có hàng hiệu, thông dụng nhất là Lowepro của UK. Loại một quai đeo chứa được cái thân máy và 3 ống kính (lens) giá một triệu sáu. Loại hai dây đeo chứa được nhiều hơn giá khoảng hai rưỡi đến ba triệu. Mua thêm mấy phụ kiện: bộ dụng cụ vệ sinh máy, mấy cái kính lọc, hai cái thẻ nhớ, tấm phản chiếu… cũng gần hai triệu
Thế là ngon rồi, lên đường thôi!
Đứng trước thiên nhiên rộng lớn, đưa cái máy ảnh ống kính 18-55mm - là cái lens bèo nhất, bán cùng cái thân máy - mới thấy cái ống kính này chỉ là…đồ bỏ. Ai đời chụp phong cảnh lại dùng cái lens 18-55 . Phải có cái lens góc rộng 12-24 mm. Giá khá “mềm” 700 đô loại second hand, nếu mua mới thì chừng 18 đến 20 triệu nghĩa là gần gấp rưỡi số tiền mua máy ảnh ban đầu.
OK! Ăn chơi chẳng sợ mưa rơi!
Tưởng thế là xong, ai ngờ:
Một ngày đẹp trời vợ bảo: “- Anh cứ chụp đâu đâu, người đẹp ở ngay trong nhà, em mới làm tóc nè, chụp cho em vài tấm chân dung đi, anh!” Nói thế, họa có lòng dạ sắt đá mới từ chối. “–Em chuẩn bị đi, anh chụp bây giờ đây”, vừa nói vừa nghĩ “Mình sẽ chụp theo kỹ thuật chụp chân dung xóa phông mới học”. Nhưng khi mang máy ảnh ra mới thấy là không thể dùng cái lens góc rộng để chụp chân dung, cái 18-55mm thì chụp cũng được nhưng không Pro!
Thế là “lên mạng” tìm mua cái ống kính chụp chân dung kha khá một chút. Đây rồi! “mạng” dạy:
“Nikkor AF-S 50mm f/1.4G review
Nikkor AF-S 50mm f1.4G là một ống kính chân dung lý tưởng cho các thân máy DX. Tuy chiều dài tiêu cự hơi ngắn một chút đối với các bức ảnh chân dung truyền thống trên một thân máy FXi, nhưng nếu gắn nó với một thân máy DX thì nó sẽ trở thành tương đương với 75mm, chiều dài tiêu cự hoàn hảo cho bức chân dung. Khẩu độ F1.4 có thể tạo ra nền mờ và thu nhiều ánh sáng hơn 16 lần so với ống kính kit DX 18-55mm khi phóng đại, thích hợp cho các trường hợp làm mờ trên bất kỳ thân máy Nikon nào. Nó cũng sẽ tự động lấy nét trên tất cả các máy DSLR của Nikon”
Mạng đã dạy thế chẳng lẽ không mua! Chỉ có “khùng” mới không tìm cách làm vừa lòng vợ! Em Lens này giá sơ sơ mười triệu, rẻ chán, rẻ hơn em “góc rộng” kể ở trên.
“Gia tài” thế là kha khá rồi, ta có thể tự hào là ta có thể chụp được mọi thứ trên đời!
Nhầm! lại một ngày đẹp trời ra bờ sông chụp cảnh! Thấy bên kia sông hình như là hai con…Hồng hạc, thứ chim này hiếm lắm nghe, sách đỏ đó, nhiều người mơ ước được nhìn thấy nó mà cả đời không đạt được, Đưa máy ảnh lên, chụp thử, không được, thay ống kính, chụp thử, không được, mọi vật cứ mờ mờ ảo ảo. Mấy cái ống kính này làm sao chụp xa được, phải có cái ống viễn kính, tức là cái “lens télé”, bèo nhất cũng là cái 55-300 để bổ sung cho cái 18-55mm, xịn hơn thì ‘chơi” cái 7-300 af-s VR. Hoặc là bán cái 18-55 đi để rước em 18-200mm về. Mấy cái này giá cũng trên hai chục (triệu), còn loại télé chụp được…chân cầu thủ thì giá trên trời.
Vẫn chưa đủ, phải có cái lens chụp macro (chụp cận cảnh) để chụp hoa, chụp lá và có khi chụp…ruồi. Không thể dùng mấy cái lens đã có để chụp ruồi được, vì “người mẫu” này rất nhát, đưa ống kính đến gần chưa kịp lấy nét là “người mẫu” bay mất. Phải tìm cái ống kính đặt ở xa vẫn có thể chụp macro. Lại phải mua cái Nikkor AF-S DX Micro 40mm f/2.8G review hoặc cái Nikkor AF-S Micro 60mm f/2.8G ED hoặc cái Nikkor AF-S DX Micro 85mm f/3.5G ED VR review , xịn hơn là cái Nikkor AF-S VR Micro 105mm f/2.8G IF-ED review! Chu choa! cả một rừng, cái nào cũng giá trên dưới chục triệu cả, riêng cái Nikkor AF-S VR Micro 105mm f/2.8G IF-ED review, xịn nhất giá cũng gần hai chục. Nhưng chỉ có ống kính thôi có khi chụp bị thiếu sáng, vậy phải có một cái đèn (flash) chuyên dụng, đó là cái flash vòng. Đây là đèn flash nối với vòng tản sáng lắp ngay trước ống kính để chiếu sáng đối tượng.
Thế là đủ, xài phí thế là đủ rồi, vợ rên quá trời, còn mình: DSLR thì kệ DSLR có gì mà phải sợ!
Lại một ngày đẹp trời, lại là ngày tốt, bà Dì bên vợ đến nói “- Nghe con chụp ảnh đẹp lắm, chiều qua chụp ảnh lễ cưới con của dì nghe” “- Chụp trong nhà hả dì?” “- Dĩ nhiên rồi, chụp ảnh tiệc cưới, dì mời từ lúc 5 giờ chiều”. Chết rồi, chụp ảnh trong nhà, buổi tối, không có cái flash không xong, flash của máy ảnh thì ăn thua gì, có khi phải cần đến 2 cái, một cái gắn vào máy ảnh, một cái rời. Tôi tìm cách thoái thác, nhưng rồi càm thấy “mất uy” với vợ. Không thể để xẫy ra lần thứ hai. Thế là phải chi hơn chục triệu mua 2 cái Flash chết tiệt rồi mày mò học cách sử dụng Flash. Khi mua đèn ông chủ cửa hàng còn đế thêm: “Cậu chụp hình đám cưới mà một cục pin lỡ hết nửa chừng thì sao, mua thêm cục pin đi cậu!” lại mất đứt một triệu đồng.
Phen này thì tôi quyết: không mua sắm gì nữa cả. Dứt khoát!
Một ngày xấu trời - xin nhắc lại là xấu trời - mưa rả rích suốt ngày, lạnh và ẩm ướt, ông bạn của tôi nói “- Mày sắm cả trăm triệu máy ảnh, ống kính, không lo bảo quản, nó mà mốc thì …vứt”. Tôi toát cả mồ hôi (dù là trời lạnh): “- Bảo, bảo quản là sao?” “- Thì mua cái tủ chống ẩm để cất ba cái của nợ đó chứ sao! thằng hỏi lạ!” . Dù là trời mưa, nhưng quá cấp bách “Cứu người! à quên cứu của nợ…hơn cứu lửa” tôi lại về xin tiền vợ mua cái tủ chống ẩm, giá hơn hai triệu là loại thường, loại xịn giá hơn bốn triệu đồng.
Mua rồi lại lo, không may cúp điện thì sao? Kiểu này không khéo phải mua thêm cái máy phát điện?!
Giờ tôi mới hiểu tại sao ông bạn nói DSLR là “dạ-sợ-lắm-rồi” dù tên gốc của nó là “Máy ảnh phản xạ ống kính đơn kỹ thuật số, tiếng Ăng – Lê là “Digital single-lens reflex camera”.
Rồi tôi lại lo xa: không may bà dì, ông cậu nhờ chụp ảnh lễ cưới, lễ hỏi, tân gia, thôi nôi cháu ngoại cháu nội gì đó. Chụp rồi không lẽ đưa cái thẻ nhớ cho người ta, lại phải sang ra ảnh, ép nhựa rồi mang sang nhà, và thêm câu: “Dạ không bao nhiêu! con tặng!” Kiểu này thì …sạt nghiệp!
Ngạn ngữ Pháp có câu “Muốn ai nghèo hãy tặng họ cái máy chụp hình” đó là thời còn dùng phim nhựa, ảnh sang ra giấy. Giờ mình chụp ghi bằng thẻ nhớ, không tốn đồng nào, chụp xong “úp phây bút” cũng không tốn đồng nào, nhưng xem ra ‘chơi cho ra chơi” cũng tốn kém, rồi đến một lúc nào đó bạn sẽ kêu lên Dạ-dạ-dạ-sợ-sợ-sợ-lắm-lắm-lăm-rồi-rồi-rồi-rồi!
Nhưng đó là đam mê! Đam mê nào mà không có giá của nó!, người mê xe hơi tốn kém gấp trăm lần ấy chứ! Tôi chỉ mê cái đẹp, mê những tấm ảnh đẹp do tự tay mình chụp, chắc cũng không quá đáng. Và tôi chỉ mong được mọi người yêu cầu chụp ảnh. Khi có những tấm ảnh đẹp cho họ, tôi không biết họ và tôi ai hạnh phúc hơn ai!
HCT

huynhcongtoan

Tổng số bài gửi : 43
Join date : 09/07/2014
Age : 67

Về Đầu Trang Go down

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Empty Chùa Minh Thành Pleiku

Bài gửi  huynhcongtoan Sun Aug 31, 2014 1:34 pm

Tháp chùa Minh Thành. Nhìn từ cuối đường Sư Vạn Hạnh, Pleiku GL
Mình thích tấm ảnh này nhất! chỉ tiếc là có cái cột điện thoại đứng bên cạnh, không thể tránh được!



MỘT THỜI ĐỂ YÊU 5517ae39-7e17-40a4-a788-656f365ef34d_zpsca0be62b

huynhcongtoan

Tổng số bài gửi : 43
Join date : 09/07/2014
Age : 67

Về Đầu Trang Go down

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Empty Múa lân

Bài gửi  huynhcongtoan Mon Sep 01, 2014 5:45 am

MỘT THỜI ĐỂ YÊU D90b7f12-17e7-4876-958c-a42cda37ecf9_zps0cf549f2

MỘT THỜI ĐỂ YÊU F6873669-7f0e-4e10-b174-6091e02ded6d_zps40ae016f

huynhcongtoan

Tổng số bài gửi : 43
Join date : 09/07/2014
Age : 67

Về Đầu Trang Go down

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Empty BS Toàn Và Phu nhân Dự đám cưới cháu Dương tại Pleiku

Bài gửi  nguyenhuuduong Tue Sep 02, 2014 11:30 am

MỘT THỜI ĐỂ YÊU PSfcoy

MỘT THỜI ĐỂ YÊU WDxhvh


MỘT THỜI ĐỂ YÊU JiIbLg


Được sửa bởi nguyenhuuduong ngày Tue Sep 02, 2014 11:49 am; sửa lần 1.

nguyenhuuduong

Tổng số bài gửi : 1110
Join date : 12/08/2012

Về Đầu Trang Go down

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Empty BS Toàn Và Phu nhân Dự đám cưới cháu Dương tại Pleiku

Bài gửi  nguyenhuuduong Tue Sep 02, 2014 11:34 am

MỘT THỜI ĐỂ YÊU JiIbLg

MỘT THỜI ĐỂ YÊU NtrWko

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Mmqb5n


Được sửa bởi nguyenhuuduong ngày Tue Sep 02, 2014 11:49 am; sửa lần 1.

nguyenhuuduong

Tổng số bài gửi : 1110
Join date : 12/08/2012

Về Đầu Trang Go down

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Empty BS Toàn Và Phu nhân Dự đám cưới cháu Dương tại Pleiku

Bài gửi  nguyenhuuduong Tue Sep 02, 2014 11:40 am

MỘT THỜI ĐỂ YÊU M34ujS

MỘT THỜI ĐỂ YÊU 5vCtGI

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Dja6UO

nguyenhuuduong

Tổng số bài gửi : 1110
Join date : 12/08/2012

Về Đầu Trang Go down

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Empty BS TOÀN VÀ PHU NHÂN DỰ ĐÁM CƯỚI CHÁU DƯƠNG TẠI PLEIKU

Bài gửi  nguyenhuuduong Tue Sep 02, 2014 12:12 pm

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Xm6joY

MỘT THỜI ĐỂ YÊU T0cHjA

MỘT THỜI ĐỂ YÊU ZcWVKP

nguyenhuuduong

Tổng số bài gửi : 1110
Join date : 12/08/2012

Về Đầu Trang Go down

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Empty Trung Thu trước hiên nhà

Bài gửi  huynhcongtoan Mon Sep 08, 2014 4:55 am

MỘT THỜI ĐỂ YÊU E35c1e93-cae7-4915-8e82-5a3d4edc5117_zps2dd6ca06

huynhcongtoan

Tổng số bài gửi : 43
Join date : 09/07/2014
Age : 67

Về Đầu Trang Go down

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Empty My Wife

Bài gửi  huynhcongtoan Tue Sep 09, 2014 2:06 pm

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Tohc_zpsb1e4d312

huynhcongtoan

Tổng số bài gửi : 43
Join date : 09/07/2014
Age : 67

Về Đầu Trang Go down

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Empty Đẹp như hoa

Bài gửi  huynhcongtoan Sat Sep 13, 2014 5:12 pm

MỘT THỜI ĐỂ YÊU 994f1423-4bbc-48d9-8db0-f7f9fda87670_zpse5db884d

huynhcongtoan

Tổng số bài gửi : 43
Join date : 09/07/2014
Age : 67

Về Đầu Trang Go down

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Empty TRUYỆN CỰC NGẮN

Bài gửi  huynhcongtoan Thu Sep 18, 2014 5:04 am

Truyện cực ngắn - Huỳnh Công Toàn
Đứa bé hư!
Mấy năm trước có thằng bé lấy tiền trong lon của ông già mù xin tiền! Ông ấy phải rượt cả cây số mới bắt được. Thằng bé tệ quá, lấy tiền của cả người mù!

huynhcongtoan

Tổng số bài gửi : 43
Join date : 09/07/2014
Age : 67

Về Đầu Trang Go down

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Empty HOANG TƯỞNG

Bài gửi  huynhcongtoan Thu Sep 18, 2014 5:06 am

Truyện cực ngắn - Huỳnh Công Toàn
Hoang tưởng!
Ngày nhận giấy báo nhập học một trường Đại học lớn hắn bảo: "-Mẹ cứ bán mấy sào ruộng lo cho con ăn học, ra trường con đi làm mua lại mấy hồi!"
Bốn năm sau, tốt nghiệp loại giỏi, hắn được nhận vào làm ở một công ty, lương tháng 5 triệu, ăn không đủ giữa đất Sài Gòn.
Giờ hắn mới nhận ra hồi xưa hắn bị hoang tưởng về tương lai rực rỡ của người có bằng Đại học!

huynhcongtoan

Tổng số bài gửi : 43
Join date : 09/07/2014
Age : 67

Về Đầu Trang Go down

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Empty Quà của Bụt

Bài gửi  huynhcongtoan Tue Sep 23, 2014 6:16 am

Truyện cực ngắn
QUÀ CỦA BỤT
Sau ngày cưới cô ấy nghĩ: "Anh ấy là món quà của Bụt, giờ là của mình!".
Là của mình rồi nên cô ấy không còn quý trọng món quà như trước.
Ba năm sau Bụt lấy lại quà, mang cho người khác!
Cô ấy chỉ còn biết nằm khóc!
(Ý tưởng từ một truyện không ngắn lắm trên Internet)

huynhcongtoan

Tổng số bài gửi : 43
Join date : 09/07/2014
Age : 67

Về Đầu Trang Go down

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Empty Biết ra sao ngày sau

Bài gửi  huynhcongtoan Tue Sep 23, 2014 6:19 am

Truyện cực ngắn (Toan Huynh Cong)
QUE SERA SERA!
Tôi và hắn là bạn thân! Ngày nhập học đại học tôi khóc cùng hắn vì hắn rớt.
Ba năm sau hắn mời tôi về mừng khai trương công ty.
......
Bây giờ hắn là sếp của tôi!

huynhcongtoan

Tổng số bài gửi : 43
Join date : 09/07/2014
Age : 67

Về Đầu Trang Go down

MỘT THỜI ĐỂ YÊU Empty Re: MỘT THỜI ĐỂ YÊU

Bài gửi  Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Trang 1 trong tổng số 2 trang 1, 2  Next

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết