SẮN SƯỢNG KHOAI HÀ , NHÓM HỌC SINH KHẢI ĐỊNH 1945_1952
2 posters
Trang 1 trong tổng số 2 trang
Trang 1 trong tổng số 2 trang • 1, 2
SẮN SƯỢNG KHOAI HÀ , NHÓM HỌC SINH KHẢI ĐỊNH 1945_1952
Được sửa bởi Admin ngày Fri Aug 30, 2013 12:52 pm; sửa lần 1.
Nhóm Sắn Khoai - Cựu HS TH Khải Định, Huế
ông cha nghĩa mẹ sinh thành
Ơn thầy dạy dỗ học hành khác chi
Ấu thơ chữa biết chữ gì
Nay con nối đuốc thầy đi thuở nào
Trồng người cao quí biết bao
Khó khăn con vẫn tự hào dấn thân
Hai mươi tháng 11 bao lần
Xôn xao nhận đoá hoa lòng thơ ngây
Bâng khuâng con nhớ đến thầy
Nhớ ơn gầy dựng từ ngày ấu thơ.
HGNT
nguyenhuuduong- Tổng số bài gửi : 1110
Join date : 12/08/2012
Re: SẮN SƯỢNG KHOAI HÀ , NHÓM HỌC SINH KHẢI ĐỊNH 1945_1952
Tưởng niệm Thầy Nguyễn Hữu Thứ
và chia xẻ đau thương với cô Thân Thị Giáng Châu
Dâng người một nén tâm hương
Cảm thương thân phận vô thường xót xa!
Người đi để lại mình ta
Cô miên giữa cõi ta bà mênh mông!
HGNT Lê Bá Ngữ
nguyenhuuduong- Tổng số bài gửi : 1110
Join date : 12/08/2012
Re: SẮN SƯỢNG KHOAI HÀ , NHÓM HỌC SINH KHẢI ĐỊNH 1945_1952
Lên năm tuổi, mẹ gởi tôi theo học vỡ lòng với thầy Xuân. Đây là một lớp học gia đình, với chừng mười lăm em nhỏ, còn thò lò mũi xanh, phần đông là con cháu, họ hàng, láng giểng, lối xóm. Chúng tôi quen gọi thầy bằng chú - chú Xuân. Mấy ngày đầu, phải vất vả lắm, mẹ mới dỗ được tôi vào ngồi trong lớp, nhưng tôi buộc mẹ phải đứng ở cửa ra vào để tôi luôn được thấy mặt. Ngồi trong lớp, vắng bóng mẹ là tôi ôm vở tuôn ra ngoài, tìm mẹ và dậm chân đòi về. Có lần, thừa lúc tôi sơ ý, mẹ bỏ về nhà. Ngoảnh lại, không thấy mẹ, tôi giả bộ xin chú ra ngoài, rồi len lén trốn ra cổng, cắp vở vào nách, lò dò tìm đường thả bộ vế nhà. Rất may là tôi không bị lạc lối. Thấy mặt tôi ràn rụa nước mắt và nhễ nhãi mồ hôi, mẹ tôi hoảng hốt dắt vào nhà dỗ dành. Từ đó, mẹ không dám bỏ về như trước nữa. Phải ngót nghét một tuần lễ, quen thầy quen bạn, tôi mới chịu ở lại theo học với thầy Xuân.
Vừa tròn sáu tuổi, mẹ xin cho tôi vào lớp đổng ấu trường làng. Xóm tôi đông đúc trẻ con, nhưng chỉ có bạn Ngọc con bác Cai, bạn Bính con bác Đội và tôi được cha mẹ xin cho vào học trường nhà nước. Trường sơ học Nguyệt Biều, tường gạch mái ngói, chỉ có hai phòng dành cho lớp dự bị và lớp sơ đẳng; lớp đồng ấu học tạm ở đình làng (cour enfantin, préparatoire và élémentaire, tức lớp 1, 2, 3 ngày nay). Trường toạ lạc trên một khu đất khá rộng, nằm sát hương lộ chính, xuyên suốt từ xóm Long Thọ ở đầu làng, đến xóm Vạn Phước (gọi tắt xóm Vạn) nằm cuối làng, tiếp giáp với bãi cát thôn Lương Quán.
Trước và sau các phòng học là sân chơi. Sân trước rộng, làm nơi tập thể dục, sân sau có một gốc me khá cao, quả xanh khẳng khiu và lá non màu lục tươi, là món ăn khoái khẩu của lũ học trò chúng tôi. Bởi vậy, chẳng bao giờ có lấy một quả me già, chứ đừng hòng tìm ra một quả me chín vì trái vừa lớn bằng ngón tay út, là đã bị chúng tôi vặt trụi cả rồi, ngày cả lá non cũng xác xơ, thưa thớt.
Sân trước, phía bên phải, sát bờ tre, một cái nhà lá ba gian của bác em Bồ, trường phu; các thầy ờ lại tại đây đến cuối tuần mói về. Trước nhà bác Em, một đám ruộng sâu, nước đọng quanh năm thành ao, với rất nhiều ếch nhái và cơ man nào là cá nòng nọc đen xỉn. Về mùa mưa, đường làng lầy lội, nhiều chỗ trơn như thoa mỡ. Mỗi sáng thứ hai, xe đạp của thầy hiệu trưởng, thầy Đinh Đức Hoạt, từ bên đò Cồn ở Gia Hội lên, vừa dừng lại ở cổng trường là anh Hoàng Trọng Điệt, một học sinh to con nhất trường, vội vàng chạy ra, đón dẫn xe thầy xuống ao, quay bàn đạp mấy chục vòng cho tôi hết bùn đất bám đầy dè xe và bánh xe. Chúng tôi thường chạy theo anh Điệt, xin quay pê-đan, nghịch nước bắn tung toé ra đàng sau, làm ướt áo quần của bạn bè và rộ lên những tràng cười hồn nhiên, thích thú. Rửa xe xong, anh Điệt vác lên vai, mang đến đặt ở hàng hiên, cạnh cửa sổ lốp sơ đẳng, đồng thời là văn phòng của thầy hiệu trưởng.
Tôi học lớp đồng ấu với thầy Hồ Đắc Kha, quanh năm thầy mặc áo đen, áo trắng dài, đi guốc mứt. Quê thầy ở làng An Truyền, huyện Phú Vang. Thầy thường đi bộ đến trường. Thời ấy, cả xóm tôi, chỉ có độc nhất một chiếc xe đạp đàn ông của anh Khánh, anh ruột bạn Ngọc. Những buổi chiều có giờ thể dục, chúng tôi phải về muộn, anh Khánh thường vào trường đón ba anh em chúng tôi về nhà. Tôi bé và gầy nhất, được ngồi trên ghi đông, bạn Ngọc ngồi ngay trên giàn xe, còn bạn Bính đô con, nặng cân nhất, đứng phía sau, hai tay vịn vào vai anh Khánh, các bạn khác chạy lúp xúp theo sau.
Nhà tôi ở xóm Long Thọ, sát đường quan, phía dưới, xa hơn là xóm Chợ vì có chợ Long Thọ. Mỗi sáng thứ hai, chúng tôi thường đợi thầy Kha đi ngang qua nhà để tháp tùng thầy, vừa đi vừa chạy lúp xúp. Đứa nào được thầy cho xách cặp là hãnh diện lắm. Qua khỏi cầu Long Thọ (còn gọi là cầu Tây, vì do người Pháp, chủ nhà máy vôi Long Thọ làm) và sở vôi đá Long Thọ, lại có thêm mấy bạn nữa nhập đoàn, bạn Thức con ông Cả, bạn Bính con thầy Đội, bạn Gái con ông Nghè, bạn Búa con ông Ấm... Cả một đoàn dài học sinh lũ lượt, ríu rít sau lưng thầy giáo.
Năm lên lớp dự bị, nhập học chưa được bao lâu, chúng tôi đã hân hạnh được tham dự buổi lễ tiễn đưa thầy Hồ Đắc Nghị. Thầy Nghị là giáo viên mới của trường, nhưng nghe đâu, thầy vừa được tuyển sang ngạch thừa phái, nên sắp sửa rời trường. Sáng hôm ấy, quang cảnh lớp sơ đẳng rộn rịp khác hẳn mọi ngày. Từ đầu giờ, tất cả các bàn học đều được các bạn nam sinh lớn chuyển ra hiên sau, nhường chỗ cho số ghế băng ở lớp khác khiêng vào, đủ chỗ cho học sinh toàn trường ngồi dự lễ. Hôm nay, bàn thầy giáo phủ khăn trắng, nổi bật một bình hoa tươi, màu sắc rực rỡ. Sau bàn thầy, xếp ba ghế dựa. Thầy hiệu trưởng ngồi ở giữa, hai thầy ở ghế hai bên. Không khí trong lớp rất trang nghiêm, học sinh im phăng phắc, chờ đợi. Sau khi nói vài lời tuyên bố lý do và bày tỏ mối tình cảm quý mến đối vói thầy Nghị, thầy hiệu trưởng giới thiệu đại diện nam nữ học sinh toàn trường lên đọc chúc từ, tiễn đưa thầy Nghị. Chị Ngọc Trảng, từ hàng ghế đầu, rón rén đứng dậy, khép nép tiến đến gần bàn thầy giáo, hai tay trịnh trọng, nâng bản chúc từ, lễ phép cúi đầu chào quý thầy. Một giọng nữ trong trẻo và truyền cảm cất lên. Một vài đoạn chị khựng lại vì xúc động. Ở dưới lớp, vài tiếng thút thít của các nữ sinh đa cảm, mau nước mắt, như phụ hoạ theo, khiến tôi cũng mủi lòng rơm rớm nước mắt.
Buổi lễ tiễn đưa thầy và bản chúc từ chứa chan tình cảm sư đệ là bài học đầu tiên, lưu lại trong tâm hồn trẻ thơ của tôi một dấu ấn sâu sắc không bao giờ mờ phai về tình nghĩa thầy trò. Những năm theo học các lớp bậc trung học và cả khi đến tuổi trưởng thành, đã có chút địa vị xã hội, hằng năm, cứ đến ngày Tết, tôi vẫn thường đưa nhà tôi và các cháu đến thăm, chúc Tết các vị thầy cũ: chú Xuân, chú Giao, Frère Jérôme, thầy Hoạt, thầy Kha... Bản thân tôi cũng đã từng nhắc đến mỹ từ: "Nhất tự vi sư, bán tự vi sư" với các thầy cũ của mình, cũng như nhiều lần được nghe các học sinh cũ lặp lại mỹ từ chan chứa ý nghĩa cao đẹp về tình nghĩa sư đệ đó. Chỉ mói cách đây chừng một tuần, nhân đến dự đám cưới con trai một người bạn. Trong lúc đang ngồi hầu chuyện các lão huynh trưởng ở một bàn tiệc, bỗng nhiên có đến năm sáu vị khách trung niên, tiến đến. Thật không hẹn mà gặp, các vị ấy đểu là học sinh cũ của tôi ở một trường chuyên nghiệp, cách đây đã trên ba mươi năm. Họ lễ phép chào tôi, ân cần thăm hỏi sức khoẻ và tỏ ý rất vui mừng được gặp lại thầy cũ. Tôi thân mật gợi ý: "Thôi, chuyện cũ đã qua gần ba bốn chục năm rồi, nay anh em mình đều đã có tuổi, chúng ta hãy gọi nhau bằng anh em cho thân mật". Anh bạn lớn tuổi nhất bày tỏ ý kiến: "Thưa thầy, "Nhất tự vi sư, bán tự vi sư" bao giờ thầy cũng là thầy của chúng em". Các bạn ấy đã lập lại đúng câu nói của tôi đối với giáo sư Nguyễn Duy Thu Lương, vị thầy cũ, đồng thòi là huynh trưởng cũ của tôi. Khi thầy giới thiêu tôi với một vị khách của thầy rằng tôi là bạn của thầy và tôi đã vội vàng cải chính: "Dạ, tôi là học sinh cũ, thiếu sinh cũ của thầy". Thái độ của các bạn học sinh cũ này khiến tôi rất cảm động và lại càng quý mến, tôn trọng họ hơn nữa, bởi vì cũng như tôi, chúng tôi vẫn còn giữ được truyền thống "Tôn sư trọng đạo", một điểm son trong đạo lý, văn hoá cổ truyền của dân tộc.
Cho đến nay, tuy đã xấp xỉ vói tuổi cổ lai hy, trí nhớ đã suy thoái khá nhiều, nhưng tôi không sao quên được bài chúc từ tiễn thầy Nghị mà không hiểu sao, dạo ấy, tôi đã học thuộc lòng và nay vẫn có thể đọc lại nguyên vãn:
"Kính thưa thầy,
Từ ngày thầy bước chân tới trường dạy chúng con, nay cũng đã được tám tuần lễ. Tánh thầy vui vẻ và hiền từ, diện mạo thầy nghiêm chình, thầy thường khen người học giỏi, khích lệ người học kém và nghiêm khắc với những học sinh ngỗ nghịch...
Kính thưa thầy,
"Nhất tự vi sư, bán tự vi sư", dẫu thầy không còn dạy chúng con nữa, chúng con vẫn luôn nhớ đến cái tình sư đệ..."
Kính dâng quý vị ân sư.
Hương Giang Nhất Tiếu
nguyenhuuduong- Tổng số bài gửi : 1110
Join date : 12/08/2012
Trang 1 trong tổng số 2 trang • 1, 2
Similar topics
» MỪNG NĂM MỚI CÙNG THẦY CÙNG BẠN
» ĐẶC SAN NHỚ VỀ TRƯỜNG KHẢI ĐỊNH
» HOẠT ĐỘNG CỦA NHÓM THÂN HỮU CHS QUỐC HỌC _ KHẢI ĐỊNH _ĐỒNG KHÁNH
» TIỄN NĂM BÍNH THÂN ĐÓN NĂM ĐINH DẬU
» DỰ ÁN ĐẶC SAN CỦA NHÓM CỰU HỌC SINH QUỐC HỌC KHÓA 1967_1974
» ĐẶC SAN NHỚ VỀ TRƯỜNG KHẢI ĐỊNH
» HOẠT ĐỘNG CỦA NHÓM THÂN HỮU CHS QUỐC HỌC _ KHẢI ĐỊNH _ĐỒNG KHÁNH
» TIỄN NĂM BÍNH THÂN ĐÓN NĂM ĐINH DẬU
» DỰ ÁN ĐẶC SAN CỦA NHÓM CỰU HỌC SINH QUỐC HỌC KHÓA 1967_1974
Trang 1 trong tổng số 2 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|
Tue Jan 29, 2019 8:31 am by Admin
» GẶP MẶT THÂN MẬT QUÝ THẦY CÔ NGÀY 23 / 10 / 2018
Fri Oct 26, 2018 9:58 am by Admin
» CHÚC MỪNG ĐÁM CƯỚI CON TRAI ÚT CỦA LÊ BÌNH
Mon Jun 18, 2018 7:15 am by Admin
» BẢN TIN KẾT NỐI
Sun May 13, 2018 5:55 am by Admin
» CHÚC MỪNG ĐÁM CƯỚI CON GÁI LÊ BÁ TUẤN
Thu May 10, 2018 6:05 am by Admin
» CÔNG TRÌNH CỦA NHỮNG TẤM LÒNG QUỐC HỌC CHÂN CHÍNH
Thu Apr 26, 2018 6:36 pm by Admin
» NHẬT KÝ THƠ : MỘT CHUYẾN XUÔI NAM VÀ NGƯỢC BẮC
Sun Apr 15, 2018 5:32 am by Admin
» THƯƠNG TIẾC BẠN TẠ VĂN HÙNG - CHÍN 2 - 12 B2
Mon Mar 05, 2018 5:47 am by Admin
» GẶP MẶT CHÀO 2018
Thu Mar 01, 2018 3:20 pm by Admin